Adriano: Hoàng đế sa ngã

Không hề nói quá khi tiềm năng của Adriano từng khủng khiếp đến mức anh được đánh giá sẽ kế thừa Ronaldo tại Inter và tuyển Brazil. Tuy nhiên, định mệnh đã đẩy anh vào góc tối không thể tìm được lối ra.

Adriano chào đời tại khu ổ chuột Rio tại Brazil vào ngày 17/2 /1982. Theo lời kể của anh, sống ở khu ổ chuột như vậy khiến nhiều đứa trẻ không thực sự thấy hình dáng của tương lai là gì. Nhưng nhờ bóng đá, Adriano đã luôn cố gắng vươn xa hơn và đã được chọn vào đội futsal của Flamengo.

Mẹ và bố của anh đã rất vất vả để có tiền giúp cậu con trai được theo học tại lò đào tạo bóng đá Flamengo trứ danh của Brazil. Adriano thừa nhận dù đam mê bóng đá nhưng gia đình mới điều quan trọng và duy nhất anh hướng đến, đặc biệt là người bố của anh.

Anh khởi nghiệp ở vị trí hậu vệ trái và mãi đến khi 18 tuổi mới bắt đầu được đào tạo như một tiền đạo thực thụ. Anh bắt đầu ghi được tiếng vang ở giải Brazil khi ghi 1 bàn, kiến tạo liền 3 bàn đưa đội nhà thắng 5-2 trước Sao Paolo. Và chỉ 1 năm bắt đầu chơi bóng chuyên nghiệp, Adriano đã được Inter vẫy gọi và chiêu mộ.

Tỏa sáng từ rất sớm và ra mắt ĐT Brazil ở tuổi 18, Adriano đã được xem là truyền nhân của “Người ngoài hành tinh” Ronaldo với phong cách thi đấu hiếm có của xứ sở Samba. Có thể nói, ngay từ rất sớm, chân sút này đã bộc lộ những điểm ưu việt và toàn diện của một trung phong hiện đại cần có.

Anh quá khỏe, gần như không thể ngăn chặn khi bắt đầu bứt tốc. Và nếu có may mắn níu kéo được Adriano, có lẽ phải hai người kéo áo hoặc gài chân mới cản được tiền đạo này phi như trâu húc về phía khung thành. Nhưng anh chẳng hề là mẫu tiền đạo cục súc, anh thực sự rất kĩ thuật, rê bóng khá khéo và đậm chất hoang dã như Ronaldo. Tuy nhiên, điều khiến Adriano nổi bật đến vậy, chính là cái chân trái. Có thể nói, ở mọi khoảng cách trên sân, tiền đạo này đều có thể sút vào được vì lực chân quá tốt. Các cú đá búa bổ bằng chân trái nà Adriano sở hữu đều có điểm chung lớn nhất là thủ môn đối phương khi nhận thức được bóng đi trúng đích thì lưới đã rung. Chẳng thế mà hãng KONAMI, nhà phát hành trò chơi PES đã ưu ái dành cho Adriano lực sút “max” cùng thể hình và tốc độ khủng khiếp trong trò chơi.

Sang Milan xa hoa, được chơi bóng cùng thần tượng Ronaldo “béo” là ước mơ mà Adriano chẳng hề ngỡ nổi. Vẫn là một cậu bé nổi loạn, anh vẫn còn quá bướng bỉnh để lĩnh xướng hàng công nổi tiếng của Inter nên đã được Parma rồi Fiorentina mượn. Tại một đội bóng tầm trung không quá áp lực, anh thỏa sức được tung hoành và chơi thứ bóng đá đậm chất ‘QUÁI THÚ’ của mình. Anh ghi 8 bàn trong 9 trận ở Serie A, một con số rất tượng ở Serie A vào cái thời hậu vệ còn quá khủng. Sau 1 năm rưỡi khoác áo Parma, Adriano khiến tất cả phải ngỡ ngàng bởi sự lột xác. Anh ghi 37 bàn thắng ở Serie A.

Anh chứng minh mình đã sẵn sàng đá chính ở Inter khi giúp tuyển Brazil không có Ronaldo vô địch Copa America 2004 với tư cách Vua phá lưới của giải. Điều đó khiến cho Inter phải chi 23,4 triệu euro để mua lại anh trong kỳ chuyển nhượng mùa Đông 2004 và để anh đá cặp với Ibrahimovic trên hàng công.

Tại Inter Milan, dù có trận dở trận hay nhưng những gì Adriano thể hiện đều khiến nhiều phát cuồng.

Andy Roxburgh (thành viên trong tiểu ban kỹ thuật của FIFA thời điểm ấy) từng thốt lên: “Có những cầu thủ có thể một mình làm thay đổi trận đấu. Không ai khác, người đó chính là Adriano”.

“Adriano là sự kết hợp của Ibrahimovic và Ronaldo béo nhưng anh ấy còn tốt hơn”. thủ quân Zanetti nhận định

Với CĐV Inter, Adriano được gọi là L’Imperatore (tức Hoàng đế). Ibrahimovic miêu tả về Adriano ngày đó với danh từ “quái vật” (pure animal). “Cậu ấy có thể sút ở mọi góc độ, theo cách không ai làm được. Không ai có thể lấy bóng trong chân Adriano hay thậm chí chạm vào bóng”, Ibra khẳng định.

Adriano chỉ mới 22 tuổi, anh có cả một bầu trời trước mắt khi được đánh giá đủ mọi phẩm chất để kế thừa Ronaldo béo. Thế nhưng tất cả sụp đổ sau một cuộc gọi điện thoại vào mùa Hè 2004.

“Cậu ấy nhận một cuộc gọi từ quê nhà để nhận tin cha mình đã mất. Cậu ấy ngơ ngác, ném điện thoại rồi cứ thế hét lên. Bạn không thể tưởng tượng hình ảnh ấy ám ảnh tôi thế nào. Sau sự kiện đó, tôi và chủ tịch Massimo Moratti đã cố gắng đối xử với cậu ấy như người thân trong gia đình, nhưng kể từ giây phút đó, mọi thứ không bao giờ trở lại như buổi ban đầu”, cựu đội trưởng và nay là Phó Chủ tịch Inter, Javier Zanetti, kể lại.

Adriano quá đau khổ khi mất bố, người quan trọng bậc nhất cuộc đời anh. Tiền đạo này trở về Brazil ngay sau đó để dự đám tang và dần chìm vào sự trầm cảm.

Chuyên gia bóng đá Nam Mỹ, Tim Vickery viết vào năm 2011: “Adriano tâm sự, anh ấy cảm thấy sợ hãi khi phải trở thành trụ cột gia đình sau khi cha mất. Mục tiêu của cuộc sống trước đó là đá bóng để kiếm tiền và khiến cha mình hạnh phúc. Nhưng giờ, cha đã mất, tiền đã có, vậy cố gắng để làm gì”?

“Chỉ có tôi mới biết được tôi đau khổ như thế nào. Cái chết của cha khiến tôi cảm thấy cô đơn, trống rỗng. Sau cái chết của ông, mọi thứ trở nên tồi tệ hơn vì tôi tự cô lập mình,”Adriano thổ lộ.

“Tôi chỉ có một mình tại Italia, buồn và trầm cảm. Rồi tôi bắt đầu uống rượu. Tôi chỉ cảm thấy vui khi uống rượu và tôi uống hằng đêm. Tôi uống đủ thứ, từ whisky, vodka đến bia. Tôi uống liên tục và cuối cùng, tôi phải rời Inter.”

“Về sau, tôi nhận ra rằng, vấn đề chính là những người xung quanh tôi, những người bạn chẳng làm gì ngoài việc kéo tôi tới các bữa tiệc với phụ nữ và rượu. Trở lại Brazil khiến tôi phải từ bỏ hàng triệu euro nhưng bù lại, tôi tìm được niềm vui.”

“Chỉ khi uống rượu, tôi mới cảm thấy được sống. Và sau khi uống rượu, tôi mới có thể ngủ được”, Adriano tâm sự.

World Cup 2006 đáng ra là nơi khẳng định vị thế của Adriano như là một trong những cầu thủ xuất sắc, bên cạnh Ronaldinho và Kaka. Thay vào đó, anh là một cái bóng của chính mình, chỉ ghi được 2 bàn vào lưới Australia và Ghana nhưng hầu như không chạm bóng trong trận thua trước Pháp ở vòng tứ kết.

Sự trầm cảm khiến Adriano chìm sâu khủng hoảng và chẳng thể nào gượng dậy, Chủ tịch Moratti vẫn yêu thương tài năng của anh vô điều kiện, trả anh về Brazil chơi bóng để tĩnh tâm và nhờ vả mọi đồng đội giúp để Adriano bình tâm trở lại. Nhưng tất cả đều vô ích. Cựu thủ quân Zanetti thừa nhận thất bại lớn nhất trong sự nghiệp mình chính là việc không thể ‘cứu’ được Adriano.

“Chúng tôi không thể kéo nổi cậu ấy ra khỏi đường hầm sâu hun hút của sự trầm cảm. Đó mới là thất bại lớn nhất trong đời của tôi, những ngày tháng ấy, tôi thấy mình bất lực”, Javier Zanetti đau đớn nhớ lại.

Năm 2007 cũng là lúc mà Inter Milan mất hết kiên nhẫn với ngôi sao Brazil, anh bị đẩy đi đến một loạt câu lạc bộ khác trước khi bị thanh lý hợp đồng vào năm 2009. Dĩ nhiên là anh đã có những cơ hội làm lại trong màu áo của AS Roma, nhưng thật sự đã là quá muộn với sự nghiệp của mình dù cho lúc đó anh chỉ mới 27 tuổi.

Adriano cảm thấy cô đơn ở trời Âu nên quyết định hồi hương để thi đấu. Adriano nhận ra rằng hóa ra giấc mơ đổi đời, giấc mơ rời xa khu ổ chuột ngày nào, tự bảo giờ cũng đem anh đi xa khỏi những ký ức tuổi thơ, xa khỏi những người mà anh thực sự thương yêu. Nỗi đau mất mát, sự trầm cảm bởi gánh nặng vinh quang đã lấy đi quá nhiều những điều thực sự có ý nghĩa với anh.

“Trở về Brazil, tôi đánh mất nhiều triệu USD, nhưng tôi tìm lại được hạnh phúc”, anh chia sẻ.

Tài năng của Adriano đã “chết” vì anh… “muốn được chết”. Sự lãng quên ở các khu ổ chuột, tránh xa ánh đèn sân khấu, là cuộc sống mà anh cảm thấy thoải mái nhất. Tại đây, anh được là chính mình, tìm lại sự bình yên trong tâm hồn và thực sự là sống.

Bài viết cùng chuyên mục