Alessandro Del Piero: Quý ông đích thực của thành Turin

Alessandro Del Piero là một nghệ sĩ đích thực trên sân cỏ, một huyền thoại trong lòng các Juventini, một nhân cách mẫu mực mang dáng vẻ điển trai hào hoa đậm chất Ý.

Tại Saccon, một ngôi làng nhỏ thuộc thị trấn San Vendemiano, xứ Veneto, không một người dân nào là không biết về câu chuyện của chàng tiền đạo Alessamdro Del Piero. Tuổi thơ của Alex gắn liền với cuộc sống tại đây, với những mơ ước giản dị nhất của một đứa trẻ, cho đến bước ngoặt đưa anh lên đỉnh cao thế giới.

Alex sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả. Cha anh, ông Gino, kiếm được những đồng tiền ít ỏi từ công việc của một thợ điện. Bà Bruna, mẹ của Alex, làm công việc nội trợ và quán xuyến việc nhà.

“Nó đẹp trai và có nụ cười rất hiền. Ngay từ khi sinh ra tôi đã thấy trong mắt nó ánh lên một ngọn lửa của sự đam mê và lòng quyết tâm…” Người mẹ đã vô cùng tự hào khi nói về cậu con trai yêu quý ấy.

Bóng rổ và tennis là hai trong các môn thể thao mà Alex yêu thích, và đều chơi rất tốt. Thế nhưng, khi làm quen với bóng đá, Alex không còn biết gì khác nữa. Gia đình không có nhiều điều kiện, nhưng cả ông Gino và bà Bruna đều không ngăn cản Alex lao đầu vào những cuộc chơi bóng đá ở làng. Thậm chí, họ còn khuyến khích cậu con trai nhỏ của mình theo đuổi đam mê của mình. Với khả năng của mình, Alex nhanh chóng làm mê hoặc những người giáo viên thể dục của trường Saccon. Cậu được chọn vào danh sách tuyển trường tham dự giải đấu giữa các trường tiểu học cấp huyện Conegliano và sau đó trải qua hàng loạt các cấp bậc của lò đào tạo trẻ Padova.

Chỉ đá 14 trận và ghi 1 bàn cho Padova ở Serie B, nhưng những phẩm chất đặc biệt của Del Piero đã thu hút sự chú ý của rất nhiều CLB hàng đầu Serie A. Giampiero Boniperti, người vừa thôi cương vị Chủ tịch Juve nhưng vẫn tham gia vào những quyết định quan trọng, đã quyết định mang Del Piero về Delle Alpi (sân nhà của Juve khi ấy) với chi phí chẳng rẻ chút nào với một cầu thủ 18 tuổi: 5 tỷ lire (đơn vị tiền tệ cũ của Italia, khi chưa dùng đồng euro – Tương đương gần 3 triệu USD). Mức lương mà Del Piero nhận được là 150 triệu lire mỗi mùa, chưa tính cả khoản thưởng. HLV Giovanni Trapattoni dùng Del Piero rất ít, và Alex phải đá song song giữa đội một của Juve và đội Primavera (đội trẻ, lứa tuổi 18-20). Dù vậy, 5 bàn thắng sau 11 trận ở Serie A là một thành công rất đáng khích lệ trong mùa giải đầu tiên của Alex với Juve.

Một biến động cực lớn diễn ra trong nội bộ Juve mùa hè 1994. Luciano Moggi, người từng rất thành công trong vai trò điều hành ở các đội bóng Napoli và Torino, được Juve đưa về giữ cương vị tổng giám đốc. Với cái nhìn của một “bố già”, Moggi thay đổi hoàn toàn Juve.

Sân Delle Alpi một buổi chiều ngày 4/12/1994, Fiorentina dẫn trước Juve 2-0 sau hiệp một, trước khi Vialli gỡ hòa 2-2 cho đội chủ nhà. Phút 89, nhận đường bóng dài từ hậu vệ Alessandro Olrando, chàng tiền đạo trẻ măng với mái tóc xoăn tung cú vuốt bóng một chạm bằng má ngoài chân phải ngay ở trên không, tạo ra một đường vòng cung đẹp mắt bay qua tay thủ môn Francesco Toldo. 3-2 cho Juventus.

Cả sân vận động gầm lên tiếng reo hò phấn khích. Người ghi bàn vừa bước qua tuổi 20 chưa đầy một tháng, anh đá thay thần tượng Roberto Baggio bị chấn thương hôm ấy. Chàng trai đó tên là Del Piero. Bàn thắng ấy là khoảnh khắc vĩ đại đầu tiên mà huyền thoại đem đến cho Juventus. Sau buổi chiều mùa đông hôm đó đã có thêm nhiều chiến tích vĩ đại khác tiếp nối. Không chỉ thay thế Roberto Baggio một trận đấu, mà anh còn thay thế “Đuôi ngựa thần thành” trở thành một tượng đài.

Với sự tác động của Moggi, Del Piero được đá chính trong mùa giải 1994-95, trong khi Roberto Baggio phải đóng vai dự bị. Với 29 trận trong mùa giải, anh trở thành một phần quan trọng, giúp Juve giành Scudetto ngay mùa giải đầu tiên với Lippi và Moggi, kết thúc 3 năm liên tiếp thống trị Serie A của Milan.

Mùa hè 1994, sự xuất hiện của bộ ba Moggi – Giraudo – Bettega, và chiếc ghế huấn luyện được trao Marcello Lippi, là bước ngoặt quan trọng đối với Del Piero. Anh giành vị trí chính thức trên hàng công Juve, được chơi cùng những đàn anh mình yêu thích như Vialli, Ravanelli.

Del Piero đã cùng Juve giành Scudettto và Coppa Italia trong mùa giải 1994-95. Thước đo chính xác nhất cho những đóng góp của tiền đạo này với Juve là việc được triệu tập vào ĐTQG Italia. Vinh quang đến với Del Piero một cách nhanh chóng. Chính phong độ chói sáng của Alex mà Luciano Moggi đi đến quyết định tập trung xây dựng Juve quanh anh. Del Piero khi đó đã trở thành tâm điểm của bóng đá Italia với lối đá mê hoặc người xem. Juventus trong thời kỳ của Del Piero họ thường đá 2 tiền đạo. Và Del Piero được xếp đá bên trái. Anh có thể lùi hơi sâu một chút so với Trezeguel hay Inzaghi. Nhưng anh đều được HLV xếp cho vị trí ở bên trái đội hình. Del Piero không chạy quá nhanh nhưng biết cách bứt tốc trên các đoạn nước rút để dắt trái bóng gần đến khung thành hơn. Đôi chân anh thanh thoát, kỹ thuật cá nhân đầy sự điêu luyện.

Del Piero thuận chân phải. Một hình ảnh ta hay gặp, anh nhận bóng từ đồng đội, dùng kỹ thuật cá nhân rê bóng qua một hoặc hai hậu vệ đối phương, hoặc là đảo bóng. Đến đúng khoảnh khắc cần thiết, anh tung ra cú cứa lòng kinh khủng vào đúng góc chữ A. Del Piero là một ông vua sút phạt tại Serie A. Anh sút không căng, nhưng xoáy và rót xuống cực chuẩn, đa phần các cú sút của anh thường tạo nên một đường cong cầu vồng.

Chỉ ngoài đôi mươi, nhưng Alex đã trở thành huyền thoại ở Delle Alpi. Kết thúc năm 1996, Del Piero nhận danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất châu Âu dành cho lứa tuổi U-21 (Trofeo Bravo), trong cuộc bầu chọn của tạp chí Guerin Sportivo (tờ báo thể thao lâu đời nhất thế giới).Việc đứng thứ 4 trong cuộc đua tranh Quả bóng vàng châu Âu 1995 và 1996 của France Football càng làm nổi bật hơn hình ảnh Del Piero. Ở Juve, người ta không còn nhớ đế Baggio nữa. Sau thành công với Champions League 1995-96, Juve cũng đẩy những ngôi sao Vialli và Ravanelli ra đường. Lần này, chẳng ai còn nghi ngờ chính sách nuôi dưỡng và bán ngôi sao kiếm tiền mà Moggi thực hiện. Bởi vì, họ đã có Del Piero để tin tưởng và đặt tình cảm.

Giai đoạn 1996-1998 là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời Del Piero, khi anh nằm trong số các cầu thủ xuất sắc nhất thế giới. Juve của Lippi ngày ấy thống trị bóng đá Italia với hai Scudetto liên tiếp (1997, 1998; thêm hai lần vào chung kết Champions League), và công đầu gắn liền với Alex. Tuy nhiên, khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, các chấn thương đã khiến Del Piero chững lại. Năm 1998, Del Piero bị đứt dây chằng chéo ở đầu gối. Chấn thương ấy tưởng như khiến anh không thể gượng dậy. Dù tiếp tục chơi bóng đỉnh cao sau đó nhưng cái đầu gối đã hạn chế đi vẻ đẹp của Del Piero, khién anh không thể nào tái hiện được phong độ khủng khiếp như trước đó nữa.

Mỗi mùa giải đi qua, tình yêu của Del Piero với Juve và sự vĩ đại của anh đều được thể hiện. Del Piero, hay “Pinturicchio” – như cách gọi đầy tình cảm của cố Chủ tịch Gianni Agnelli, là một tượng đài thực sự của Juve. Sự cao quý và vĩ đại của Del Piero càng được lột tả rõ khi Juve lâm vào khủng hoảng từ Calciopoli. Ngay khi Juve nhận bản án xuống Serie B, anh là người đầu tiên cam kết ở lại với đội bóng. Trong khi các đồng đội ồ ạt tháo chạy khỏi con tàu đắm Juve, Del Piero vẫn ở lại để đưa nó trở lại đỉnh cao. Anh đã nói rằng: “Một quý ông đích thực thì không bỏ rơi bà đầm già của mình”.

Anh ở lại, chiến đấu ở Serie B. Và dù trong những năm tháng cuối của sự nghiệp, anh bị chôn vùi trên băng ghế dự bị với cái đầu gối dường như chưa bao giờ lành lặn. Thế nhưng, anh vẫn chưa bao giờ kêu ca và thể hiện một cá tính của VĐV chuyên nghiệp. Mãi cho đến mùa giải 2011-2012, sau gần năm năm tái thiết, Juventus mới khôi phục lại được sức mạnh, nhưng đó cũng là khi Del Piero phải nói lời từ biệt. Anh đã cùng Juventus đi qua những ngày tháng khó khăn nhất để phục hưng đội bóng hậu Calciopoli, và khi đội bóng trở lại với vị thế của một quyền lực từng quen thuộc trước kia, thì nơi đó không còn chỗ cho anh nữa. Gần hai thập kỷ cống hiến cho màu áo trắng đen, qua 705 trận đấu và 290 bàn thắng, Del Piero gần như đã dành trọn tuổi thanh xuân của anh cho Juventus. Anh cùng “Lão Bà” đã đi qua rất nhiều thăng trầm, cùng nhau đem về 16 chiếc Cup các loại. Anh được cả các cổ động viên đối địch kính ngưỡng vì chính cái cách anh dành tình yêu cho duy nhất Juventus.

Alex chỉ là số 10 của Juventus, chỉ là thiên thần và hoàng đế của Juventus, là kẻ kế thừa vĩ đại của Roberto Baggio tại Juventus. Nhưng không bao giờ là thiên thần số 10 tại ĐTQG Italia. Trong màu áo thiên thanh, với Alex chỉ là những kỷ niệm buồn, những giải đấu gây thất vọng, và cả những phút giây tội đồ!

-Euro 1996, Azzurri bị loại từ vòng bảng. Del Piero không có dấu ấn nào. Quá trẻ để đặt cạnh Zola và Gianluca Vialli.

-World Cup 1998, Del Piero được tạp chí bóng đá thế giới chọn là “Cầu thủ gây thất vọng nhất”.

-Euro 2000, Dino Zoff nắm Italia, trong cuộc chiến giành chiếc áo số 10 của Azzurri. Zoff ưu ái dành cho Del Piero chiếc áo số 10, trong khi Totti phải mang số áo 20. Nhưng với chiếc áo số 20 và băng đô màu trắng trên đầu, Totti đi ra thế giới. Đối nghịch với người hùng Totti là tội đồ đổ lên vài Alex ở trận chung kết Euro 2000. Các cổ động viên Italia xé áo Alex ngay trên khán đài.

– World Cup 2002, Totti được mang áo số 10, và anh thể hiện mình đẹp nhất năm đó, cũng như là một trong những cầu thủ đáng xem nhất giải đấu. Chỉ có tiếng còi méo của trọng tài mới đưa các chàng trai thiên thanh rời khỏi Viễn Đông. Việc phải mang áo số 7 và chuyển giao số áo quan trọng đó cho người khác, đã cho thấy Del Piero không còn nhận được sự kỳ vọng lớn lao nữa. Cũng như gián tiếp khẳng định cho sự đổi ngôi tại Azzurra. Tuy vậy, anh đã chuộc lại một phần lỗi lầm của hai năm trước bằng bàn thắng gỡ hòa 1-1 trước Mexico, đưa Italia vào vòng 1/8.

– Euro 2004, người gây thất vọng là Totti khi anh nhổ nước bọt vào mặt Poulsen của Đan Mạch. Anh bị treo giò. Nhưng Alex cũng không để lại dấu ấn lớn lao hơn khi Italia vắng đi ngôi sao sáng nhất.

– World Cup 2006, Totti vẫn là số 10. Nhưng một sự đổi ngôi lặng lẽ khác đã diễn ra, lá bài giấu mặt của Italia lại là Pirlo. Pirlo thay thế Totti trong vai trò dẫn dắt Squadra Azzurra bằng chiếc áo số 21. Kết thúc câu chuyện về những số 10 đẹp miên man của nước Ý. Del Piero được nhớ nhất bằng nhát dao kết liễu người Đức trong trận bán kết. Italia vô địch sau cuộc trường chinh 24 năm đau khổ. Alex có một cái kết đẹp. Nhưng chưa bao giờ anh là linh hồn tỏa sáng nhất.

Bài viết cùng chuyên mục