Bryan Robson: Thủ quân vĩ đại của “Quỷ đỏ”

13 năm cống hiến cho Man United, trải qua đủ mọi thăng trầm, ông chiếm được rất nhiều tình cảm của các CĐV và được gọi là: “Thủ quân kỳ diệu” của Quỷ Đỏ.

Bryan Robson sinh ngày 11/1/1957 ở Chester-le-Street. Đội bóng mà ông yêu thích khi còn nhỏ lại là Newcastle United. Khi còn trẻ, Bryan Robson đã từng kinh qua đủ lò đạo tạo trẻ là các CLB như Burnley, Conventry, Sheffield Wednesday, Newcastle United và West Bromwich Albion. Khởi đầu đầy khó khăn là vậy, Robson không hề bỏ cuộc khi quyết định  quyết định thi đấu cho West Brom với bản hợp đồng 2 năm với khoản tiền lương bèo bọt. Năm thứ nhất là 5 bảng 1 tuần và đến năm thứ 2 ông nhận được gần gấp đôi, 8 bảng 1 tuần.

Trong những ngày đầu ở West Bromwich Albion, ba lần gẫy chân trong vòng một năm đã đe dọa nghiêm trọng đến tương lai của ông, nhưng với sự quyết tâm tuyệt vời, bằng cách nào đó, ông đã có được sự bình phục hoàn toàn.Ông đã có gần 200 lần ra sân ở giải vô địch cho The Baggies, ghi được 39 bàn, khi tân HLV United Ron Atkinson đến Old Trafford và trả một mức phí khoảng 2 triệu bảng để mang cả Robson lẫn Remi Moses về Manchester vào tháng Mười năm 1981. Bản hợp đồng đánh giá “Robbo” ở một mức giá chuyển nhượng kỷ lục thời đó là 1,5 triệu bảng.

Lần đầu tiên Robson ra quân trong màu áo MU ở giải vô địch quốc gia là vào ngày 10/10/1981, khi đó đội bóng của ông hòa 0-0 với Leeds United trên sân khách và Robson mang áo số 7 – chiếc áo sau này đã trở thành biểu tượng tại Old Trafford.

Lần đầu tiên Robson ghi bàn cho “Quỷ đỏ” là ngày 7/11/1981. Ở trận đấu này, MU đại thắng Sunderland với tỷ số 5-1 trên sân Roker Park (sân cũ của Sunderland). Cuối mùa giải năm đó, tổng cộng Robson được vào sân 32 trận và có cho mình 5 bàn thắng.

Danh hiệu đầu tiên của Bryan Robson trong màu áo Manchester United là chiếc cúp FA năm 1983. Trước đó ông đã bỏ lỡ trận chung kết cúp liên đoàn do chấn thương và MU bị thua Livepool. Nhưng Robson đã kịp bình phục trong trận bán kết cúp FA với Arsenal. Ông ghi 1 bàn trong chiến thắng 2-1 của đội nhà và hiên ngang vào chơi trận chung kết với Brighton. Lần này, công trạng của Robson còn… to hơn, khi ông lập được cú đúp (nếu may mắn hơn đã có hat-trick) và góp “một nửa” cho chiến thắng 4-0 của MU, đồng thời nâng cao chiếc cúp với băng đội trưởng trên tay trong niềm vui khôn tả.

Với tầm ảnh hưởng tuyệt vời, Robson trong thời kỳ đỉnh cao của mình đã trở thành một viên ngọc quý, với khả năng chịu đựng dường như vô hạn, cùng với những kỹ năng chuyền bóng sáng tạo đến tuyệt vời trong cả tấn công lẫn phòng ngự, sự quyết liệt có chừng mực trong những pha xoạc bóng cộng thêm tốc độ thiên bẩm và khả năng đánh đầu cũng như sút bóng đầy uy lực.

Robson đã ghi được hơn 100 bàn thắng tính riêng cho giải vô địch trong suốt sự nghiệp của mình – rất nhiều những bàn thắng đó là từ những pha tận dụng sơ hở của đối phương ở cuối trận để lọt vào vòng cấm địa. Nhưng có lẽ trên tất cả, ông là một người đội trưởng đầy nhiệt huyết cho cả CLB lẫn đất nước, nổi bật là việc đưa United tới cú hat-trick FA Cup trong các năm 1983, 1985 và 1990. Ở trận chung kết đá lại năm 1983 gặp Brighton & Hove Albion, ông đã ghi được 2 bàn trong chiến thắng 4-0.

Ông cũng lọt vào chung kết League Cup năm 1991 và giành được huy chương Châu Âu khi ông được giương cao chiếc Cup Winners’ Cup (Cúp C2) trong cùng mùa giải.

Robson đã có 90 lần khoác áo đội tuyển Anh, khoác áo “Ba chú Sư tử” trong ba kỳ World Cup. 26 bàn thắng quốc tế mà ông ghi được bao gồm một cú hat-trick vào lưới Thổ Nhĩ Kỳ năm 1984, và một bàn ở giây thứ 27 trong trận gặp Pháp tại World Cup España 1982, đó là bàn thắng nhanh thứ hai trong lịch sử World Cup.

Trong hai mùa bóng cuối cùng của mình, Robson chỉ xuất phát trong 15 trận Premiership, nhưng vẫn có những đóng góp đáng kể khi được dùng đến và thật khó có thể có một sự kết thúc sự nghiệp tuyệt vời hơn đối với ông khi được chứng kiến United hoàn thành cú đúp Premiership và FA Cup năm 1994.

Mặc dù HLV Ron Atkinson bị sa thải vào năm 1986 và bị thay thế bởi Alex Ferguson, nhưng Robson vẫn là một trong những cầu thủ được chiến lược gia người Scotland tin dùng. Và đến năm 1990, ông ghi bàn mở tỷ số cho MU trong trận chung kết cúp FA với Crystal Palace. Trận đấu đó kết thúc với tỷ số 3-3 và ở trận lượt về, MU thắng 1-0 và Robson trở thành người đội trưởng đầu tiên của MU 3 lần nâng cao chức vô địch giải đấu lâu đời nhất thế giới này.

Mặc dù ở mùa giải 1991/92, Bryan Robson vẫn là sự lựa chọn thường xuyên trong đội hình “Quỷ đỏ”, nhưng ông cũng bắt đầu biết thế nào là cạnh tranh, khi những cái tên như Paul Ince, Neil Webb và Andrei Kanchelskis xuất hiện. Chấn thương kéo dài khiến Robson không thường xuyên xuất hiện trong đội hình của MU, và HLV Alex Ferguson đã quyết định phải đưa về một cái tên mới trẻ trung hơn cho CLB. Chỉ xuất hiện 14 lần trong mùa giải 1992/93 nhưng Bryan Robson cũng kịp ghi cho mình một bàn thắng quan trọng trong trận đấu cuối cùng với Wimbledon. Chiến thắng trước đội bóng này đã mang về chức vô địch giải ngoại hạng Anh đầu tiên trong lịch sử Manchester United (đây cũng là mùa giải đầu tiên giải này đổi tên thành Premier League). Đó cũng là chiếc cúp vô địch mà Bryan Robson mơ ước trong suốt 15 năm, kể từ khi ông bắt đầu chơi bóng chuyên nghiệp cho West Brom.

Khi Cantona đầu quân cho MU trong mùa bóng 1992/93, cơ hội của Robson cũng đã giảm đi một nửa, và đến khi Roy Keane đồng ý về chơi cho đội bóng này, Robson biết rằng thời của mình đã hết. Mặc dù vậy, ông vẫn còn “vớt vát” được một danh hiệu vô địch giải ngoại hạng nữa cùng MU ở mùa giải 1993/94. Ghi một bàn thắng trong trận bán kết cúp FA với Oldham, nhưng lại không được vào sân trong trận chung kết. Cho đến giờ, HLV Ferguson vẫn nói rằng, đó là một trong những quyết định khó khăn nhất trong sự nghiệp huấn luyện của ông.

Bài viết cùng chuyên mục